Sunday, March 14, 2010

Heechul's Diary Entry

[NEWS] EPOP 06 – Heechul’s Diary
March 14, 2010

Title : Handsome Men From Mars – Heechul’s Diary (Heechul is cool?? Got advantages because of his good looks?)

★Since I was a kid, I am from Mars/Mars guy
I was born in the city of Hoengseong, Gangwon-do which is my grandparents’ place. After that, I moved to Seoul with my parents while my sister stayed. I only lived with her/stay together when i was 5 years old. I was small, so i don’t have any vivid memories of back then. But i do remember that we continuously moved to new places which as a result, i make less/don’t have friends. I spend my time playing alone/on my own.

Từ khi còn là một đứa trẻ, tôi đã là đứa bé đến từ Sao hỏa rồi.

Tôi sinh ra ở thành phố Hoengseong, tỉnh Gangwondo – nơi ông bà tôi đã sống. Sau đó, tôi đã rời lên Seoul với ba mẹ đến chỗ chị tôi vẫn đang ở. Tôi chỉ ở cùng chị ấy hồi tuổi. Lúc đó vẫn còn nhỏ nên cũng không có ký ức gì rõ rệt cả. Nhưng tôi vẫn nhớ rằng chúng tôi rất thường xuyên đổi chỗ ở, và vì thế tôi rất hạn chế kết bạn. tôi thường chơi một mình thôi.

★ I was a good little boy~!
My mother always said that i was a good boy because i never asked anything from them or cried easily. But if there were things that my parents promise will do to/for me and in the end it was never happened, I’ll throw tantrums, jumping/running around the house. My mother always bought me robots and dolls for my toys but I don’t like it! I always asked her, “What are my toys if I don’t like those 2 things?” Instead my mother replied with, “There is nothing that you actually like so I don’t know what to buy for you because you will end up playing with it although you don’t like it. If I don’t buy you things, you will complain saying that I don’t buy you stuffs.” As for cartoons, I like to watch anything that was popular during that time, I don’t have specific cartoon that I like. There’s nothing special with it.

Tôi đã là một cậu bé ngoan ~!

Mẹ tôi luôn nói tôi là một cậu bé ngoan vì chẳng bao giờ đòi hỏi gì cũng như khóc lóc mè nheo. Nhưng nếu như ba mẹ đã hứa làm một cái gì đó cho tôi và cuối cùng lại không làm, tôi sẽ nổi cơn tam bành và chạy như điên quanh nhà. Mẹ tôi thường mua robot hoặc búp bê cho tôi, nhưng tôi không có thích chúng tý nào! Tôi thường hỏi mẹ: “ Con biết chơi cái gì khi con không thích 2 thứ này chứ?” Mẹ tôi sẽ trả lời là “ Là vì con chẳng thích thứ gì thật sự cả nên mẹ chẳng biết mua gì cho con, vì cuối cùng con cũng chơi với chúng dù con không thích đi nữa. Nếu mẹ mà không mua gì thì thế nào con cũng phàn nàn rằng mẹ chẳng mua gì cho con.” Về phim hoạt hình, tôi thích xem tất cả những phim thịnh hành thời đó, tôi ko đặc biệt thích phim nào cả. nó chẳng có gì đặc biệt cả.

★ My beauty makes others melts and feeling sorry/pity for me
Since i was small, i already have ‘pretty little girl’ image to others point of view. I still remembered when i went to the clothes/shoes department, the sales-person will show me apparels and shoes for girls. There were even cases where they knew that i was a boy but kept on saying that i was pretty and cute! Whenever they did that, i’ll have sour-face because i was never happy with that statement. But there was once my parents locked me outside of the house due to never-ending of crying. I banged, kicked, screamed at the door pleading them to let me in. At the same time, my neighbour was passing-by my house thus i turned my head looking at her with my big-black eyes. That lady smiled and persuades my mum to let me in saying, “This cute and polite boy could have never made a big mistake”. Ha Ha!

Sắc đẹp của tôi làm người khác tan chảy và cảm thông.

Từ nhỏ, trong mắt người khác, tôi đã mang hình ảnh “cô bé dễ thương” rồi. Tôi vẫn nhớ khi bước vào cửa hang giầy hay quần áo, người bán hàng sẽ chỉ tôi đến gian hàng dành cho các bé gái. Kể cả khi người ta biết tôi là một cậu bé rồi, họ vẫn nói rằng tôi đáng yêu và dễ thương! Những lúc như thế, mặt tôi thường xị ra, vì tôi không thích những câu như vậy. Nhưng có một lần, bố mẹ nhốt tôi ở bên ngoài vì cứ khóc hoài. Tôi gào lên, đá, đập cửa để họ cho tôi vào nhà. Đúng lúc đó, một người hàng xóm ngang qua, tôi bèn ngước đôi mắt vừa to vừa đen của mình lên nhìn cô ấy. Thế là người phụ nữ ấy mỉm cười và thuyết phục mẹ tôi cho tôi vào nhà rằng: “đứa bé dễ thương và lịch sự này không thể nào mắc lỗi lớn được”. ha ha!

★ I was forgotten by others!
Other than being lonely, i was always been forgotten by others. There was one i played “Hide & Seek” with my friends, but because of i was too quiet back then, i can hide myself splendidly. Time passed by but still no one founds me yet until i learned that all of my friends forgot about my existence and went to their respective homes. Therefore, on the next day, when it was my turn, i pretended to look for them at first but then i went home (payback). Now thinking back, i still feel overjoyed doing it ^^ but yeah it was a sad time back then because i was not a popular kid and i even got a nickname – ‘weird kid’. Even the teachers felt that way too. All i could do was just smiled…

Tôi đã bị mọi người lãng quên!

Nếu không ở một mình thì tôi cũng thường bị lãng quên. Có một lần khi chơi trốn tìm với bạn tôi, vì tôi khá là im lặng và có thể trốn rất kỹ. thời gian cứ trôi qua mà vẫn không có ai tìm ra tôi cho đến tận khi mà tôi nhận ra rằng mọi người đã quên mất sự tồn tại của mình và đã trở về nhà họ.Vậy là, ngày hôm sau, khi đến lượt mình, tôi giả vờ đi tìm họ lúc đầu rồi bỏ về nhà mất (trả đũa ấy mà). Giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy buồn cười vì đã làm thế ^^ nhưng đó đúng là một giai đoạn buồn bã vì tôi không được yêu mến cho lắm, thậm chí còn có nickname là “đứa trẻ lạ lung”. Kể cả giáo viên cũng cảm thấy thế. Tôi chỉ có thể mỉm cười thôi…

★ I was a cool boy!
When I was a kid, other than with my parents, I rarely being spoilt/show my affection to others. Even if I fell down and got hurt, I won’t cry or making a big deal about it. Instead I keep it to myself and went home. My mother said I was cool and I can control myself. I’ll cry quietly, and quickly got back on my feet when I have lift all of it off my shoulder. He he~ but I absolutely won’t cry if there were someone else there! My mother said, I rarely share my problem with others. Yes~ back when I was in nursery school, I’ll solve all of my problems perfectly without the help from others! I won’t let others but only me, fully responsible for it. When it comes to helping others, I won’t! Maybe that’s why I hated it if someone trying to help me!

Tôi đã là một cậu bé rất trầm tĩnh!

Khi còn bé, rất khác với ba mẹ mình, tôi hiếm khi gây ảnh hưởng tới người khác. Thậm chí có bị ngã, bị thương đi nữa, tôi cũng không khóc hay làm lớn chuyện. thay vào đó, tôi cứ lẳng lặng về nhà thôi. Mẹ tôi nói rằng tôi rất trầm tĩnh và có thể kiểm soát mình rất tốt. tôi sẽ âm thầm khóc, mau chóng lấy lại bước đi của mình và gánh chịu tất cả một mình. He he ~ nhưng tôi sẽ không bao giờ khóc nếu có ai quanh đó! Mẹ nói, tôi rất hiếm khi chia sẻ vấn đề của mình với người khác. Đúng thế ~ khi còn ở tiểu học, tôi vẫn giải quyết mọi vấn đề của mình mà không cần sự trợ giúp của ai khác! Tôi sẽ không để ai khác ngoài chính bản thân gánh trách nhiệm về vấn đề của mình. Tôi cũng không giúp ai cả! có thể chính vì thế mà tôi ghét việc người nào đó cứ cố giúp mình!

★I was not easy to be bullied!
The fact that I don’t have lots of friends also includes the girls, even not liking me! I was once got hit by a girl who is older than me until it becomes a hot topic among others. I didn’t laugh or cry, I just went straight home. On the next day she bullied me again and this time she wants to steal away my meal. I couldn’t take it any longer thus I said, “Is being strong so great? Fine! Take my meal and eat it until u turn into a monster/pig! So do you want to hit me again?” As I thought what would have happened, her face turned red and stood still.

Yes, the girl who might be reading this now, I admit that my words were harsh, but you have to understand that I was still a kid back then! He He~ Okay back to the story! When I saw her turning red I added, “What a sad face, beat it! Go and play with other monster/pig! Could you please stop walking like you were stomping? It is so noisy! Even the ground shaken…” Right at that moment, she started to cry, howling on the ground!
All the other girls pointed their fingers at me, but I just don’t care and walk out of the class! When I came back, my meal was still untouched, so I said to that girl again, “Em? You still haven’t eaten it yet? I’ll leave it here so that you can eat it later.” She started to cry again and once again I was scolded by the other girls. But ever since that day, no one even dare to bully me again! I don’t get to know new friends? It’s okay because I actually don’t have lots of friends!

Tôi không dễ dàng để bị bắt nạt đâu

Sự thật là tôi không có nhiều bạn bè, và thậm chí các cô bé còn không thích tôi nữa. Tôi từng bị một cô bé lớn hơn đánh, và nó đã trở thành một thong tin sốt dẻo ở trường. Tôi không cười hay khóc gì cả, chỉ lẳng lặng về nhà. Hôm sau, cô ta lại bắt nạt tôi nữa và lần này là muốn lấy đồ ăn của tôi. Không thể cứ để như thế mãi, tôi bèn nói với cô ta: “Tưởng khỏe là hay lắm à? Được thôi! Cứ lấy đồ ăn của tao mà ăn cho đến khi trở thành một con lợn! Vậy mày sẽ lại muốn đánh tao nữa chứ?” Đúng như tôi nghĩ, mặt cô ta đỏ lên và cứ đứng im thế.

Phải, cô gái ấy có thể đang đọc những dòng này, tôi thừa nhận rằng mình đã dùng những lời cay nghiệt thật, nhưng bạn cũng nên hiểu rằng khi đó tôi cũng chỉ là một đứa trẻ! He he ~ được rồi, quay trở lại chuyện thôi! Khi tôi thấy mặt cô ta đỏ lên như thế, bèn nói thêm, “Bộ mặt đáng buồn gì kia! Đi mà chơi với những con lợn khác đi! Mày có thể dừng việc đi rầm rầm vậy không? Thật ồn ào! Thậm chí sàn cũng rung lên đấy…” đúng lúc ấy, cô ta bắt đầu òa khóc, gào lên,lăn lộn trên sàn. Tất cả những đứa con gái còn lại liền chỉ tay vào toi, nhưng tôi không thèm quan tâm và bước ra khỏi lớp! khi quay lại, đồ ăn của tôi vẫn còn đó, tôi lại nói với đứa con gái đó, “ế? Mày vẫn chưa ăn à? Tao sẽ để thế và mày có thể ăn sau đó” Cô ta lại bắt đầu khóc và tôi lại bị lũ con gái mắng mỏ. nhưng kể từ đó, không ai dám bắt nạt tôi nữa! tôi không có thêm bạn mới ư? Chả sao vì bình thường tôi cũng không có nhiều bạn rồi!

★I just don’t understand adults
There were rumors/words saying that I hated girls. Maybe because of I never held their hands or I was always alone. Even when my friend was sad or crying, I just let her be, doesn’t even care about it. I was just so quiet, minding my own business so people thought that I hated girls. Although I’m different/weird, but I never lay a finger on them. Maybe that’s why I was an unpopular kid! Em… yeah, I never skipped school although I was sick. There was once I went to school when I was ill. I sat at my place quietly while a boy right next to me keeps on being noisy. As a result, he was punished by the teacher… including me! Her reason was I didn’t scold/tell the boy to be quiet. I just don’t get it on why I have to do that? I keep on debating with my teacher until I said,”Fussy…” In the end I was scolded and I still remember it till today!

Tôi không hiểu người lớn

Có nhiều lời đồn đại rằng tôi ghét con gái. Có thể vì tôi không bao giờ cầm tay họ hoặc tôi luôn ở một mình. Thậm chí bạn tôi có buồn và khóc, tôi cũng sẽ kệ cô ấy, không chút quan tâm. Tôi khá ít lời, chỉ tập trung vào việc của mình nên mọi người nghĩ tôi ghét con gái. Mặc dù tôi có hơi cảm thấy lạ một chút, nhưng tôi không bao giờ đụng một ngón tay vào họ. Có thể vì thế mà tôi đã là đứa trẻ không hòa đồng! ế …. Phải, tôi cũng chưa từng trốn học dù có bị ốm nhé. Có một lần tôi vẫn đến trường khi đang bệnh. Tôi đã ngồi ở chỗ của mình một cách lặng lẽ trong khi đứa con trai bên phải thì rất ồn ào. Và đương nhiên, hắn ta bị giáo viên phạt… nhưng lại bao gồm cả tôi nữa! Lý do cô ấy đưa ra là tôi đã không nhắc nhở để đứa kia giữ trật tự. Tôi chỉ không hiểu sao tôi lại phải làm thế? Tôi hỏi lại cô giáo như thế và cuối cùng nói, “nhặng xị quá…” cuối cùng tôi lại ăn mắng và tôi vẫn nhớ đến tận bây giờ!

★My quiet school life
My academic results were good, I always got perfect score when I was in 1st grade and I was the only student in my school that got 100 marks. My teachers and my parents were so proud but… I don’t have any friends? I really cannot remembered any of my friends back then, the only thing I remembered is that I used to play with a big brother next door! During that time, Top* was very popular and everyone played it in groups. But because of I don’t like the fact to ask others, I played on my own in front of my house. After I practiced it for the whole day, I became a pro but quickly I got bored and went home just like that. There was once my father bought me a football/soccer-ball and I played it all by myself and in the end I went home, alone.

Cuộc sống trường học lặng lẽ của tôi

Kết quả học của tôi rất tốt, tôi luôn có điểm tuyệt đối khi ở cấp 1 và từng là học sinh duy nhất trong trường được 100 điểm. Giáo viên và ba mẹ tôi hẳn rất tự hào nhưng… tôi không có người bạn nào? Tôi thực sự không thể nhớ lại bất kỳ người bạn nào. Điều duy nhất nhớ được là thường chơi với một anh hàng xóm thôi! Trong thời kỳ đó, “Top” rất phổ biến và mọi người đều chơi. Nhưng vì tôi không thích hỏi ai cả, nên tôi đã chơi nó một mình trước nhà. Sau khi đã chơi rất nhiều lần, tôi trở lên rất giỏi trò đó, nhưng lại nhanh chán và về nhà mất. có một lần, ba tôi mua cho một quả bóng đá và tôi cứ chơi một mình cho đến tận khi về nhà.

★Tae Kwan Do and I!
The truth is, I took a Tae Kwan Do class before I went to nursery school, but I don’t understand the real principles of Tae Kwan Do! I still remembered that my parents used to stand behind my back to see me practiced. They even couldn’t stop giving comments saying that my moves are slower than others and I have to keep up the pace. But to other parents, they thought that my mistakes were all cute.

I think my mother was embarrassed during that time, Ha Ha! I hated fighting, to be exact I don’t understand on why I have to fight. For me, fighting is when two kids quarreled about something that they don’t like. There was once, I really hit my opponent BADLY thus my coach scolded me! I thought, if we were fighting, why I can’t hit him (really hit him)? In the end I stopped going to Tae Kwan Do class when I started schooling!

Tae Kwan Do và tôi!

Thực ra thì tôi đăng ký học TKD từ trước khi vào tiểu học cơ, nhưng tôi không hiểu về qui tắc thực sự của nó!tôi vẫn nhớ rằng ba mẹ thường đứng từ phía sau nhìn tôi tập. Họ thậm chí còn bình luận không ngừng rằng động tác của tôi chậm hơn những đứa trẻ khác và tôi cần phải bình tĩnh hơn. Nhưng với những vị phụ huynh khác, họ lại nghĩ rằng những lỗi của tôi thật dễ thương.

* – In my country we called it ‘Gasing’. I think in English it is caleld ‘Top’. Correct me if i’m wrong!

No comments:

Post a Comment